1. trangngoclove

    trangngocloveThành Viên Cấp 1

    Tham gia ngày:
    29 Tháng bảy 2016
    Bài viết:
    54

    Toàn Quốc Truyện ngắn: Ngậm ngùi thương nhớ

    Thảo luận trong 'Linh tinh' bắt đầu bởi trangngoclove, 29 Tháng bảy 2016.

    Ở đời, con người lớn lên họ đánh mất nhiều thứ lắm. Có người mất của cải. Người mất tâm hồn. Còn tôi, tôi mất một người bạn thơ tình yêu 4 câu .

    ***
    Năm tôi lên chín, có thằng bạn, nó tên Khánh. Nhà Khánh nằm thục sau con đường đất phèn đắp cao. Nhà xây tường, lát gạch tàu, mái tôn, hai gian. Nhà nó cách nhà tôi một quãng ngắn bẻ đôi, hay tót sang lúc Cha Mẹ tôi đi vắng mà hú.

    - Duy ơi, đi chơi không!

    Đương nằm xem hoạt hoạ trên đi-văng. Nghe tiếng nó, tôi lật đật trốn con vện để ra ngoài. Chó vện nhà ai tôi không rõ, riêng nhà tôi nó khôn chúa. Hễ Cha tôi dặn nó canh nhà, thì không người lạ nào vào được nửa bước. Một hôm ông dặn nó canh tôi, không cho đi chơi. Nhân lúc nó ngủ tôi lẻn ra ngoài, được vài bước thì bị cắn vạc áo kéo lại. Tôi hãi con này lắm.

    Trốn được con vện, tôi theo Khánh men trên con đường ruộng, hai bên những cánh đồng lúa nước trải dài để đi ăn "cỏ nước". Cây này trái theo mùa, trái lớn hơn hạt tiêu một chút, màu tím, ăn rất ngọt. Chúng tôi trèo, ăn một thôi thì môi miệng đứa nào cũng "tím rịm", răng như nhuộm đen. Thấy ngoài vườn nhiều chim sâu đang chuyền cành, Khánh rủ đi làm ná thun bắn chim.

    - Tôi hỏi - Nạng đâu mà làm.

    - Khánh đáp – Vườn ông Chín củ.

    Nghe ông Chín Củ tôi hãi. Ông này là thương binh. Thời loạn theo hậu cần, không may bị boom đạn va trúng phải cưa mất một chân, gắn chân giả vào. Tôi không sợ ổng rược, chỉ mỗi tội nhà nuôi chó dữ. Con nào cũng hung hăng lạ thường, nhe nanh, múa vuốt, nước miếng chảy thòng trong rất gớm ghiếc.
    Có bận tôi đi học về ngang, thấy vườn có mấy cây Lê – ki – ma cho trái vàng ươm, trong rất ngon. Tôi bèn thò tay định hái, chưa kịp đụng đã bị chó sủa đinh tai. Tính ra con vện nhà tôi còn hiền chán hình ảnh kèm thơ hay .

    Tôi bèn nói – Chó nhà ổng ghê lắm.

    Nó đáp – Sợ khỉ gì, bắt quá phóng sông.

    Bọn tôi xách dao lẻn vào vườn. Hai thằng lục đục đến "bụi dâu" sau mấy cây Lê-ki-ma, kiếm nhánh dâu có hình chữ "Y". Đang lạch cạch chặt, Khánh liếc mắt thấy gốc Nhãn Long, trái quằng nhánh. Nó nuốt nước miếng cái ực. Tôi nhìn cũng dư hiểu thằng nầy nghĩ gì. Bèn chặc lưỡi quát khẽ.

    - Để chặt xong đã.

    Tính Khánh chuyên ăn cắp vặt. Hễ đồ của ai cũng lấy bỏ túi, xong lại trả. Hỏi thì nói ngứa tay rồi cười haha. Ai chơi với nó cũng biết tánh nên không ai chấp.

    Chặt xong, hai thằng định qua gốc nhãn làm "vài chùm" lấy thảo. Đang với tay hái thì chó từ nhà chạy ra theo tiếng hô như tiếng "xung phong" của cựu thương binh "cà thọt" hệt trên mặt trận chống Mỹ. Cụ quát.

    - Tao biết con cái thằng nào chết với tao!

    Lũ chó xong xáo nhe răng sủa nhiệt tình. Cái bọn cẩu nô này làm tôi sợ thật, bọn chúng mà được ông chỉ huy già hô cắn một cái, chắc bọn tôi thành hai cái giẻ rách.

    Chúng tôi chạy vắt giò lên cổ một mạch về đến nhà. Thằng nào cũng thở dốc, nhìn nhau cười. Hai thằng nghỉ một lát, quyết định làm ná đi bắn rắn mối nướng ăn cho bõ ghét. Nhắc đến rắn mối tôi mới nhớ, không biết ai đồn ác, nhưng có đứa nói.

    - Bị rắn mối cắn, không uống nước trước nó sẽ chết.

    Hôm đó, có thằng Tình xóm trên cũng bắn rắn mối. Nó bắn trúng một con, con đó vật ra lăn lộn dưới đất, nó lại gần nhặt lên bỗng thấy đau đau ở tay, tưởng bị cắn nó vứt con rắn mối đi, con vật gắng sức tàn chạy mất. Tình hãi quá cuống cuồng tìm nước uống. Ngặt nỗi giữa vườn tìm đâu ra nước. Duy chỉ có mỗi cái cầu cá vồ gần đó. Sợ chết, Tình đánh liều ngớp đại một ngụm. Về kể cho Cha nghe, Cha nó cười haha, gõ đầu mắng thằng con đúng ngu.

    Hai thằng đi lả cặp giò. Bắn toàn "hụt lất", chả được con nào. Bèn đến ngồi dưới một gốc dừa nghỉ chân. Thường vườn nhà này nằm cạnh nhà kia, người ta không rào lại, cứ ai muốn vô thì vô bài thơ tháng 8.

    Có khi người làm ruộng gần đó khát nước, thấy dừa say trái. Không thấy ai để xin bèn hú lớn.

    - "Cho trái dừa nghen!" Ai nghe không nghe thì kệ, có xin là được.

    Bọn tôi đưa mắt nhìn nhau.

    - Tôi nói. "Mày leo đi, tao mệt quá!".

    Nó chẳng chịu nhường, nói.

    - "Tù xì mày".

    Số tôi đen nên phải leo dừa cho nó. Trước khi leo, tôi cũng hô lớn.

    - "Cho xin trái dừa nha!"

    Đang định ngồi ếch leo lên, bỗng có tiếng người nói.

    - "Dừa của ai mà cho mày hái?"
    dân đi ruộng sớm.
     

Chia sẻ trang này