1. hoangtri

    hoangtriThành Viên Mới

    Tham gia ngày:
    10 Tháng mười hai 2013
    Bài viết:
    3

    Một lần ta mất nhau

    Thảo luận trong 'Truyện' bắt đầu bởi hoangtri, 10 Tháng mười hai 2013.

    Bàn tay của Lâm đỡ đầu tôi áp vào người anh. Cố làm nhòe đi hình ảnh truớc mắt, tôi đã nói với anh rằng tôi ổn, nhưng là nói dối thôi.- Em muốn anh nói gì không?- Như là gì?

    - Chê bai cô gái ấy chẳng hạn?

    - Điều đó làm em vui không?

    - Không…Đúng ra anh phải biết mình nên làm gì để giúp em chứ…nhưng sao đầu óc anh trống rỗng như vậy nhỉ?

    - Em muốn mình đuợc chọn quên đi phần ký ức này... nó làm em đau quá…

    Tôi nấc nghẹn. Trợn mắt to hơn, ngước lên trời cho nước mắt đừng lăn dài nữa... Lâm ngoảnh mặt đi như mọi khi, anh không nhìn tôi khóc vì anh biết tôi ghét người khác thấy mình khóc. Anh im lặng, để tôi dụi đầu vào vai anh cho tới khi tiếng nấc liên tục tuởng không thể dừng lại và tim mệt nhoài…Anh vuốt những lọn tóc lòa xòa truớc mắt tôi:
    - Khóc như vậy là đủ rồi, con trai không thích những cô gái nhiều nuớc mắt đâu. Em đừng cố quên gì cả, hãy nhớ thêm một người nữa, Hiệp sĩ của em đây này.

    Trong màng nuớc uớt nhoè, tôi thấy hình ảnh anh pha chút ánh đèn đêm tuyệt đẹp. Nhưng không thể xóa được… “một nỗi nhớ quay quắt” trong tôi…

    ********

    Cứ ngỡ là ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa…Vậy mà em ở ngay truớc mắt tôi, đôi mắt em vẫn như ngày trước, vẫn ươn uớt và sâu hun hút. Em ngoảnh mặt ôm chặt một người mà em nói rằng luôn xuất hiện đúng lúc khi em cần. Ngay cả khi chúng tôi đang yêu nhau, anh ta vẫn luôn có vị trí quan trọng với em mà tới tận ngày chúng tôi xa nhau, em mới nói với tôi về anh ta. Tôi buồn và ghen…

    Em thấy đấy, tôi đang rất hạnh phúc với một cô gái khác em hoàn toàn cả ngoại hình và tâm hồn, không buớng bỉnh như em, không nhạy cảm như em, cũng không… yêu tôi như cách em đã yêu. Tôi thừa nhận mình luôn muốn một lần nữa đuợc em yêu. Nhưng, tôi muốn mình yêu cô gái tôi chọn hiện giờ, tôi muốn tim mình ngừng thổn thức khi nhìn thấy em.

    Em là bạn thân của gió phải không? Hình như bạn của em chẳng ưa tôi vì tôi làm em đau. Tôi bắt đầu thấy lạnh cóng sâu tới tận cùng của tâm hồn, cơn gió đêm cứ quấn chặt quanh người và em ở khắp nơi trong tâm trí tôi... bàn tay em, nụ cười em, và cả vị ngọt trên môi mềm của em… tất cả, chưa một lần từ biệt tôi.

    Mot lan ta mat nhau

    Tôi bắt đầu thấy lạnh cóng sâu tới tận cùng của tâm hồn, cơn gió đêm cứ quấn chặt quanh người và em ở khắp nơi trong tâm trí tôi... bàn tay em, nụ cười em, và cả vị ngọt trên môi mềm của em… tất cả, chưa một lần từ biệt tôi. (Ảnh minh họa)

    Buổi sáng đầy nắng, tiếng trò chuyện của mẹ tôi và Lâm làm tôi tỉnh giấc.

    Bước ra khỏi phòng, Lâm nháy mắt nhìn tôi ra hiệu cho tôi thay quần áo rồi ra ngoài.

    Đuờng phố đông người. Tôi muốn nghe Lâm kể chuyện cười. Và hai chúng tôi cười suốt đuờng đi.

    - Em muốn mua một cuốn sách.

    - Em còn tâm trạng để đọc sách hả?

    - Thì em muốn làm gì đó át đi thời gian phí hoài vì nhớ người đó.

    Chúng tôi ngồi lại nghỉ chân.

    - Bà muốn Lâm về ở với ba mẹ… - Lâm quay mặt đi, né tránh ánh nhìn của tôi. Nụ cười của anh tắt dần.

    - Ừ, bà nói cũng đúng. Lâm truởng thành rồi, xa ba mẹ cũng lâu rồi.

    - Tức là sẽ định cư luôn đấy... Em... không giữ Lâm lại sao?

    - Hì, em có nuôi được Lâm thay ba mẹ anh đâu mà giữ anh ở lại. Dù đi đâu Lâm cũng là Hiệp sĩ của em mà!

    Giả vờ nhìn anh và cười ngây ngô. Tôi hiểu tình cảm anh dành cho mình. Tôi luôn cảm thấy an toàn và tin tưởng anh tuyệt đối, nhưng trái tim thì chưa một lần chạm tới nhau.

    Tôi nhìn anh thật lâu. Tôi sẽ nhớ anh khi anh đi xa? Sẽ muộn màng nhận ra mình yêu anh khi anh không còn ở cạnh?

    - Em xin lỗi! Người đó vẫn ở rất gần em.

    - Lâm hiểu mà. Cái gì cũng cố đuợc, nhưng tình yêu thì không. Đi thôi, nhóc.

    Lâm chạm nhẹ rồi nắm chặt lấy bàn tay tôi, vô thức đi theo anh.

    Dường như hình ảnh của những ngày qua không còn nơi trú chân nên chúng cứ quanh quẩn bên tôi… Anh ấy có thật sự đang hạnh phúc không? – Tôi vẫn luôn tự hỏi.

    ********Tôi không biết mình đang làm gì. Chỉ là vì tôi đã không thoát nổi em hoặc trái tim tôi đã không còn là của tôi nữa. Tôi khát khao đuợc tìm gặp em ngay. Tôi không biết và cũng không kiểm soát đuợc một nửa quay cuồng trong tôi. Cuối cùng, em cũng đồng ý gặp tôi.

    Em mỉm cười, nụ cười mạnh mẽ và tuơi mới ấy khiến tôi lo sợ mình không thể trở về.

    - Trước đây, em luôn cho anh lời khuyên. Bây giờ em giúp anh một lần nữa đuợc không?

    - Về điều gì?

    - Anh mất một thứ rất quan trọng, ai đó giữ nó và người ấy điều khiển anh…em nghĩ anh phải tìm nó ở đâu?

    - Anh hãy vứt bỏ nó đi.

    - Nhưng anh không thể. Ai cũng thích hoàn hảo. Nhưng không phải ai cũng hợp với những gì hoàn hảo. Anh… nghĩ là mình đã chậm chân rồi, nhưng anh vẫn muốn thử…

    Ai cũng thích hoàn hảo. Nhưng không phải ai cũng hợp với những gì hoàn hảo. Anh… nghĩ là mình đã chậm chân rồi, nhưng anh vẫn muốn thử… (Ảnh minh họa)

    Im lặng. Em nhìn tôi bằng đôi mắt nuớc thăm thẳm. Thứ gì đó làm cổ tôi khan đặc.

    - Anh nghĩ rằng nếu anh đi một mình thì sẽ đi nhanh hơn. Nhưng nếu anh muốn đi xa hơn, anh cần có một người luôn đặt niềm tin ở anh, quan tâm anh, tìm lại cho anh những nụ cười khi anh sụp đổ và… hmm, yêu anh như cách mà em luôn làm.

    - Em không muốn yêu anh một lần nữa. Em cũng không muốn làm sự lựa chọn a, b hay là c của anh nữa…Liệu anh có dám yêu một người đã từng làm anh rất đau không?

    Em bước đi sau sự im lặng đáng sợ từ câu hỏi ấy. Nhưng so với việc yêu rồi đau vì một người tôi chưa biết thì đợi chờ và tiếp tục yêu em có lẽ êm đềm hơn…

    “Anh sẽ thay đổi, anh- trong tuơng lai sẽ không phải là người làm em đau nữa, không bao giờ!”- tin nhắn tôi gửi cho em.

    “Hãy để thời gian cho nhau đáp án, anh nhé…”

    ********

    “Từ nhỏ, mỗi khi nghe bà kể chuyện cổ tích, Lâm đã rất muốn làm hiệp sĩ, vì thế khi em gọi Lâm là Hiệp sĩ thì những ước mơ của Lâm cũng dần thành hiện thực, cảm ơn nhóc. Dù đi xa, Lâm vẫn luôn là Hiệp sĩ của em, mãi mãi. Hãy huớng về nơi em sẽ đến, đừng cố đi nguợc lại vì sau cùng, em sẽ phải vòng về con đuờng của riêng em, con đuờng đến hạnh phúc… Hẹn gặp lại em một ngày nắng ấm để Lâm thấy đuợc đôi mắt trong veo như ngày đầu gặp em”.

    Tôi đã không tiễn Lâm. Tôi sợ cảnh nuớc mắt dàn dụa trong những cuộc chia ly. Anh để lại một mảnh giấy có màu như ánh trăng, và hiệp sĩ thì luôn mang đến ánh sáng khi người ta bị bóng đêm cô quạnh ghì chặt lấy, một thứ ánh sáng dịu dàng có thể chữa lành những vết thuơng sâu thẳm…
     

Chia sẻ trang này